12A3-HUỲNH THÚC KHÁNG- VINH-NGHỆ AN, NIÊN KHÓA 1992-1995
Chào mừng bạn đến với diễn đàn của lớp 12 A3 khóa 1992 ÷ 1995
mời bạn đăng nhập để tham gia với mọi người nếu bạn chưa có tài khoản, hãy đăng ký thành viên để vào lớp của chúng ta nhé!
Thank you!!!
12A3-HUỲNH THÚC KHÁNG- VINH-NGHỆ AN, NIÊN KHÓA 1992-1995
Chào mừng bạn đến với diễn đàn của lớp 12 A3 khóa 1992 ÷ 1995
mời bạn đăng nhập để tham gia với mọi người nếu bạn chưa có tài khoản, hãy đăng ký thành viên để vào lớp của chúng ta nhé!
Thank you!!!
12A3-HUỲNH THÚC KHÁNG- VINH-NGHỆ AN, NIÊN KHÓA 1992-1995
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
12A3-HUỲNH THÚC KHÁNG- VINH-NGHỆ AN, NIÊN KHÓA 1992-1995

Nơi hoài niệm và nhớ về tuổi học trò thơ ngây, trong sáng của các thành viên 12a3 khóa 1992 ÷ 1995 trường PTTH Huỳnh Thúc Kháng - Nghệ An
 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  

 

 Một chút lẵng mạn

Go down 
Tác giảThông điệp
duongcongkhanh
Admin
duongcongkhanh


Tổng số bài gửi : 86
Join date : 24/11/2009
Age : 46

Một chút lẵng mạn Empty
Bài gửiTiêu đề: Một chút lẵng mạn   Một chút lẵng mạn EmptySat Jul 30, 2011 8:08 pm

Ai đã từng yêu, từng say đắm, si mê và rồi lỡ để tuột mất tình
yêu thì khi đọc bài thơ “Thời hoa đỏ” của Thanh Tùng sẽ đều cảm thấy
chút gì đó trào dâng, hối tiếc xót xa và xen lẫn một chút quặn đau.

Riêng tôi, tôi cũng
đã từng yêu, từng si mê, khao khát đến điên dại một người con gái… và
rồi chìm đắm trong men đắng dĩ vãng nhạt nhoà.

Khi đọc “Thời hoa
đỏ” dường như thấy chính mình đang hoà nhập vào nhân vật tôi trữ tình
để gợi nhớ lại đến những phút giây kỹ niệm của cuộc đời mình.

Có thể nói “thời
trai trẻ” ở trong bài thơ không chỉ là dĩ vãng của một cuộc đời, mà đây
còn là ký ức về một thời hoa đỏ rực cháy giữa lòng tháng sáu, thời của
những năm tháng học sinh!

“Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao

Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng,

Chỉ có tiếng ve sôi ồn ào chẳng cho trưa hè yên tỉnh

Chẳng chịu cho lòng ta yên…”

Có lẽ, những kỹ
niệm về một thời học sinh luôn là những kỹ niệm đẹp đẽ khó phai nhất
với mỗi con người, đặc biệt khi nó khắc ghi dấu ấn của mối tình đầu.

Ngày tan trường
tháng sáu, sân trường với những cánh phượng đỏ rực chói chang, đó cũng
là cái khoảnh khắc bên nhau cuối cùng, là giây phút cuối cùng của cuộc
đời học sinh…

Những giọt lệ rơi
khi chia tay bạn bè, thầy cô, mái trường, và đặc biệt hơn đó cũng là
cái khoảnh khắc tàn rơi cuối cùng của mối tình đầu.

Tình yêu không một
lần đáp lại, yêu nhưng chỉ dám thốt lời trong cơn mơ, và rồi khi đối
diện với thực tại sắp phải chia tay với người mình yêu thì cái cảm xúc
yêu đương ấy dường như càng thêm nồng cháy, như chính “màu hoa lửa
cháy”. Cái màu đỏ vô tình ấy dường như không hiểu, đang vô tình thiêu
cháy cái khát vọng yêu đương trong tôi.

“Ai hiểu được đâu cái màu rực đỏ,

Đang vô tình thiêu cháy tim tôi thành tàn tro…”

Thời gian làm cho
mỗi người lớn lên, nó cũng lấy đi trong ta nhiều thứ, những mơ mộng,
những kỹ niệm, những ngày tháng học trò và cả tình yêu đôi lứa! Nó làm
chia xa những giấc mơ đẹp, và rồi thời gian làm rực lửa những khát khao!

Lần cuối, khi em
chợt nhận ra cái cảm xúc mãnh liệt ấy, khi tôi lần đầu nắm tay em bước
đi dọc trên con đường vắng, đó cũng là lúc ve ngân dậy tiếng hè về. Tất
cả đã quá muộn màng, dường như tiếng ve chỉ làm tôi xót xa hơn, hối
tiếc hơn!

Dẫu chỉ dám mơ một
lần được một lần nắm tay em chung bước, được thả hồn mình vào nơi yên
tĩnh, nhưng thực tại và tiếng ve đã làm cho tất cả trở nên hư ảo!

“Con đường vắng hai người chung lối,

Tay nắm tay trước lúc chia phôi.

Mong yên tĩnh cho đôi ta lần cuối,

Nhưng nát lòng khi dậy tiếng ve ngân”.



Một thoáng ve ngân làm cho ta chợt buồn, bất giác kéo cả luôn thực tại trở về một thời quá khứ!

“Anh mãi mê về một màu mây xa

Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ

Về cái vẽ thần kỳ của ngày xưa…”



Thật không thể giải
thích cắt nghĩa được những cảm xúc khi yêu, dù đang ở thực tại, nhưng
khi nhìn lên trưa hè tháng sáu với xa xa kia là những đám mây trắng xoá
và khoảng xanh mênh mông của đất trời, tôi chợt gợi nhớ đến một thời
trai trẻ mang nhiều kỹ niệm đẹp đẽ khó tả.

Tình yêu đầu tiên đẹp đến…vô lý. Như một cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ.

Thực ra, khi yêu mọi thứ đều có lý, đều đúng hết! Chẳng cần biết, chẳng cần cắt nghĩa, chỉ cần hay rằng “anh yêu em” mà thôi!

Và rồi cánh buồm kia
đã mang bao yêu thương bay vụt mất qua ô cửa nhỏ trở về dĩ vãng. “Trong
câu thơ cũ ngày xưa em hát, cái say mê một thời thiếu nữ”, tất cả đã
trở thành kỷ niệm ngay chính lúc bấy giờ.

Chỉ với hai khổ thơ
đầu, nhưng đã kéo tôi trở về một thời quá khứ kéo dài đằng đằng đầy sự
tiếc nuối! Âm hưởng của đoạn thơ như tiếng lòng, vừa mãnh liệt, vừa day
dứt, xót xa.

…Trở lại chốn cũ với
bao tháng năm xa cách, em đã không còn đó nữa, chỉ còn ở đó góc phượng
già và những nhánh hoa rực đỏ chói chang trong buổi trưa hè tháng sáu.
Những cánh hoa rụng rơi, rụng rơi như những cơn mưa màu đỏ!

“Mỗi mùa hoa đỏ về

Hoa như mưa rơi rơi

Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi.

Như máu ứa một thời trai trẻ…”



Và rồi, khi lặng
nhìn những đốm hoa lửa đó, trong tôi lại trỗi dậy những cảm xúc ban sơ
hôm nào, với một nỗi xót xa day dứt, hụt hẫng nghẹn ngào trào dâng. Mùa
hè đi rồi mùa hè lại đến, nhưng em ra đi không một lần trở lại, để cho
những cánh phượng rơi buồn đầy sân trường xưa.

“Ôi mối tình đầu, như đi trên cát

Bước nhẹ mà sâu, nhưng cũng qua mau!”



Tình yêu đầu rất nhẹ
nhàng nhưng thấm rất sâu vào trái tim, nó cũng rất mỏng manh như chính
những cánh phượng, nó tạo thành một vết xước trong con tim, ứa ra biết
bao nhiêu là máu dòng máu đỏ. Có gì đau đớn hơn không khi lữa tháng sáu
đã hoá con tim thành tàn tro, vậy mà, thực tại hoa cứ rơi như vô tình!

“Ta nhìn sâu vào mắt nhau mà thấy lòng đau xót

Trong câu thơ của em anh không có mặt

Câu thơ hát về một thời yêu đương tha thiết

Anh đâu buồn mà chỉ tiếc

Sao em không đi hết những ngày đắm say!”



Quay ngược dòng thời
gian về lại quá khứ, lần cuối gặp em lòng tôi đau xót vô cùng, bởi
dường như tôi đã biết đây là lần cuối cùng cả hai bước đi bên nhau,

Dĩ vãng qua đi, hôm
nay đây có lẽ tôi chỉ như là một cơn gió và chẳng để lại chút gì dấu ấn
trong em. Có gì xót xót tiếc hơn không? Bỡi sẽ chẳng có cỗ máy thời
gian nào đưa tôi về được quá khứ để viết lại trang dĩ vãng .

Quá khứ chỉ là quá khứ, thời gian thì vẫn cứ vô tình trôi đi. Sự thật. trong trang lưu bút, trong những vần thơ tinh nghịch của em không có hình bóng của tôi.

Trong những ngày tôi
yêu em tha thiết cuồng dại, em có biết đâu nỗi lòng của tôi, đễ rồi
chia xa lòng chợt hối tiếc! Tôi và em chưa kịp đi hết con đường đắm say
của tình yêu. Tiễn bước em lên chuyến tàu cuối rời ga mà lòng dâng tràn
bao nuối tiếc! Chỉ biết thầm mong cho em được hạnh phúc về sau.

“Sau bài hát rồi em lặng im…”

Chỉ còn màu hoa đỏ gợi về trong tôi những kỹ niệm xa thẳm.

Hoa đặt vào trong tôi mệt vệt đỏ, như vết xước của trái tim, như mảnh khuyết chẳng thể nào lành được.

Tất cả đã trôi đi.

“Sau bài hát rồi em như thể,

Em của thời hoa đỏ ngày xưa.

Sau bài hát rồi anh như thể
Anh của thời trai trẻ ngày xưa.”

Về Đầu Trang Go down
 
Một chút lẵng mạn
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
12A3-HUỲNH THÚC KHÁNG- VINH-NGHỆ AN, NIÊN KHÓA 1992-1995 :: VĂN NGHỆ...VĂN GỪNG POST VÀO ĐÂY-
Chuyển đến